海 hǎi 棠 táng 春 chūn 二 èr 首 shǒu 其 qí 二 èr - - 王 wáng 时 shí 翔 xiáng
软 ruǎn 风 fēng 吹 chuī 落 luò 残 cán 红 hóng 片 piàn 。 。
却 què 误 wù 怪 guài 、 chuān 穿 huā 花 shuāng 双 yàn 燕 。 。
背 bèi 立 lì 把 bǎ 青 qīng 枝 zhī , , 淡 dàn 影 yǐng 斜 xié 阳 yáng 院 yuàn 。 。
窗 chuāng 蕉 jiāo 叶 yè 叶 yè 当 dāng 心 xīn 卷 juǎn 。 。
欲 yù 寄 jì 恨 hèn 、 tí 题 shī 诗 yòu 又 lǎn 懒 。 。
暮 mù 色 sè 渐 jiàn 昏 hūn 黄 huáng , , 隔 gé 箔 bó 闻 wén 微 wēi 叹 tàn 。 。
海棠春二首 其二。清代。王时翔。软风吹落残红片。 却误怪、穿花双燕。 背立把青枝,淡影斜阳院。 窗蕉叶叶当心卷。 欲寄恨、题诗又懒。 暮色渐昏黄,隔箔闻微叹。