雪 xuě 晴 qíng 晚 wǎn 望 wàng - - 贾 jiǎ 岛 dǎo
倚 yǐ 杖 zhàng 望 wàng 晴 qíng 雪 xuě , , 溪 xī 云 yún 几 jǐ 万 wàn 重 zhòng 。 。
樵 qiáo 人 rén 归 guī 白 bái 屋 wū , , 寒 hán 日 rì 下 xià 危 wēi 峰 fēng 。 。
野 yě 火 huǒ 烧 shāo 冈 gāng 草 cǎo , , 断 duàn 烟 yān 生 shēng 石 shí 松 sōng 。 。
却 què 回 huí 山 shān 寺 sì 路 lù , , 闻 wén 打 dǎ 暮 mù 天 tiān 钟 zhōng 。 。
雪晴晚望。唐代。贾岛。倚杖望晴雪,溪云几万重。 樵人归白屋,寒日下危峰。 野火烧冈草,断烟生石松。 却回山寺路,闻打暮天钟。