海 hǎi 棠 táng 春 chūn · · 花 huā 铃 líng - - 李 lǐ 慎 shèn 溶 róng
花 huā 房 fáng 静 jìng 锁 suǒ 春 chūn 深 shēn 窈 yǎo 。 。 茜 qiàn 影 yǐng 外 wài 、 cǎi 彩 sī 丝 huán 环 rào 绕 zuò 。 。 做 nòng 弄 àn 暗 zhōng 中 shēng 声 sòng , , 送 dé 得 chóu 愁 duō 多 shǎo 少 。 。
惜 xī 春 chūn 还 hái 被 bèi 春 chūn 喧 xuān 恼 nǎo 。 。 向 xiàng 瘦 shòu 枕 zhěn 、 yáo 摇 hūn 昏 yè 曳 xiǎo 晓 mèng 。 。 梦 xǐng 醒 què 却 wú 无 rén 人 yī , , 一 yuàn 院 fēng 风 zhī 枝 niǎo 袅 。 。
海棠春 · 花铃。清代。李慎溶。花房静锁春深窈。茜影外、彩丝环绕。做弄暗中声,送得愁多少。 惜春还被春喧恼。向瘦枕、摇昏曳晓。梦醒却无人,一院风枝袅。