书 shū 古 gǔ 寺 sì 僧 sēng 房 fáng - - 齐 qí 己 jǐ
绿 lǜ 树 shù 深 shēn 深 shēn 处 chù , , 长 zhǎng 明 míng 焰 yàn 焰 yàn 灯 dēng 。 。
春 chūn 时 shí 游 yóu 寺 sì 客 kè , , 花 huā 落 luò 闭 bì 门 mén 僧 sēng 。 。
万 wàn 法 fǎ 心 xīn 中 zhōng 寂 jì , , 孤 gū 泉 quán 石 shí 上 shàng 澄 chéng 。 。
劳 láo 生 shēng 莫 mò 相 xiāng 问 wèn , , 喧 xuān 默 mò 不 bù 相 xiāng 应 yìng 。 。
书古寺僧房。唐代。齐己。绿树深深处,长明焰焰灯。 春时游寺客,花落闭门僧。 万法心中寂,孤泉石上澄。 劳生莫相问,喧默不相应。