减 jiǎn 兰 lán 题 tí 秦 qín 次 cì 游 yóu 中 zhōng 翰 hàn 光 guāng 弟 dì 室 shì 人 rén 杨 yáng 药 yào 生 shēng 女 nǚ 史 shǐ 贞 zhēn 淑 shū 画 huà 兰 lán 遗 yí 扇 shàn - - 黄 huáng 燮 xiè 清 qīng
画 huà 眉 méi 残 cán 墨 mò 。 。 写 xiě 出 chū 潇 xiāo 湘 xiāng 秋 qiū 影 yǐng 碧 bì 。 。 一 yī 种 zhǒng 愁 chóu 根 gēn 。 。 才 cái 到 dào 人 rén 间 jiān 便 biàn 断 duàn 魂 hún 。 。
秦 qín 嘉 jiā 帷 wéi 帐 zhàng 。 。 明 míng 镜 jìng 宝 bǎo 钗 chāi 成 chéng 梦 mèng 想 xiǎng 。 。 香 xiāng 草 cǎo 缠 chán 绵 mián 。 。 合 hé 借 jiè 哀 āi 蝉 chán 语 yǔ 楚 chǔ 弦 xián 。 。
减兰题秦次游中翰光弟室人杨药生女史贞淑画兰遗扇。清代。黄燮清。画眉残墨。写出潇湘秋影碧。一种愁根。才到人间便断魂。 秦嘉帷帐。明镜宝钗成梦想。香草缠绵。合借哀蝉语楚弦。