临 lín 江 jiāng 仙 xiān · · 为 wéi 人 rén 书 shū - - 杨 yáng 圻 qí
红 hóng 楼 lóu 春 chūn 尽 jǐn 相 xiāng 逢 féng 处 chù , , 紫 zǐ 藤 téng 花 huā 下 xià 风 fēng 低 dī 。 。 那 nà 时 shí 筵 yán 上 shǎng 小 xiǎo 徘 pái 徊 huái , , 背 bèi 人 rén 肠 cháng 断 duàn , , 默 mò 默 mò 种 zhǒng 相 xiāng 思 sī 。 。
欲 yù 问 wèn 蓬 péng 山 shān 多 duō 少 shǎo 路 lù , , 匆 cōng 匆 cōng 醉 zuì 了 le 还 hái 辞 cí 。 。 闲 xián 愁 chóu 痴 chī 恨 hèn 几 jǐ 多 duō 时 shí , , 没 méi 人 rén 理 lǐ 会 huì , , 只 zhǐ 有 yǒu 影 yǐng 儿 r 知 zhī 。 。
临江仙 · 为人书。清代。杨圻。红楼春尽相逢处,紫藤花下风低。那时筵上小徘徊,背人肠断,默默种相思。 欲问蓬山多少路,匆匆醉了还辞。闲愁痴恨几多时,没人理会,只有影儿知。