酬 chóu 尚 shàng 颜 yán 上 shàng 人 rén - - 齐 qí 己 jǐ
紫 zǐ 绶 shòu 苍 cāng 髭 zī 百 bǎi 岁 suì 侵 qīn , , 绿 lǜ 苔 tái 芳 fāng 草 cǎo 绕 rào 阶 jiē 深 shēn 。 。
不 bù 妨 fáng 好 hǎo 鸟 niǎo 喧 xuān 高 gāo 卧 wò , , 切 qiè 忌 jì 闲 xián 人 rén 聒 guā 正 zhèng 吟 yín 。 。
鲁 lǔ 鼎 dǐng 寂 jì 寥 liáo 休 xiū 辨 biàn 口 kǒu , , 劫 jié 灰 huī 销 xiāo 变 biàn 莫 mò 宣 xuān 心 xīn 。 。
还 hái 怜 lián 我 wǒ 有 yǒu 冥 míng 搜 sōu 癖 pǐ , , 时 shí 把 bǎ 新 xīn 诗 shī 过 guò 竹 zhú 寻 xún 。 。
酬尚颜上人。唐代。齐己。紫绶苍髭百岁侵,绿苔芳草绕阶深。 不妨好鸟喧高卧,切忌闲人聒正吟。 鲁鼎寂寥休辨口,劫灰销变莫宣心。 还怜我有冥搜癖,时把新诗过竹寻。