虞 yú 美 měi 人 rén 咏 yǒng 古 gǔ - - 李 lǐ 弥 mí 逊 xùn
上 shàng 阳 yáng 迟 chí 日 rì 千 qiān 门 mén 锁 suǒ 。 。 花 huā 外 wài 流 liú 莺 yīng 过 guò 。 。
一 yī 番 fān 春 chūn 去 qù 又 yòu 经 jīng 秋 qiū 。 。 惟 wéi 有 yǒu 深 shēn 宫 gōng 明 míng 月 yuè 、 zhào 照 rén 人 chóu 愁 。 。
暗 àn 中 zhōng 白 bái 发 fà 随 suí 芳 fāng 草 cǎo 。 。 却 què 恨 hèn 容 róng 颜 yán 好 hǎo 。 。
更 gèng 无 wú 魂 hún 梦 mèng 到 dào 昭 zhāo 阳 yáng 。 。 肠 cháng 断 duàn 一 yī 双 shuāng 飞 fēi 燕 yàn 、 zài 在 diāo 雕 liáng 梁 。 。
虞美人 咏古。宋代。李弥逊。上阳迟日千门锁。花外流莺过。 一番春去又经秋。惟有深宫明月、照人愁。 暗中白发随芳草。却恨容颜好。 更无魂梦到昭阳。肠断一双飞燕、在雕梁。