杏 xìng 花 huā 天 tiān · · 春 chūn 思 sī - - 吴 wú 礼 lǐ 之 zhī
闷 mèn 来 lái 凭 píng 得 dé 阑 lán 干 gān 暖 nuǎn 。 。 自 zì 手 shǒu 引 yǐn 、 zhū 朱 lián 帘 gāo 高 juǎn 卷 táo 。 。 桃 huā 花 bàn 半 lù 露 yān 胭 zhī 脂 miàn 面 fāng 。 。 芳 cǎo 草 rú 如 yīn 茵 zhà 乍 zhǎn 展 。 。
烟 yān 光 guāng 散 sàn 、 hú 湖 guāng 光 liàn 潋 yàn 滟 yìng 。 。 映 lǜ 绿 liǔ 柳 huáng 、 lí 黄 qiǎo 鹂 zhuàn 巧 yáo 啭 shān 。 。 遥 hǎo 山 sì 好 gōng 似 méi 宫 qiǎn 眉 rén 浅 bǐ 。 。 人 yáo 比 shān 遥 gèng 山 yuǎn 更 远 。 。
杏花天 · 春思。宋代。吴礼之。闷来凭得阑干暖。自手引、朱帘高卷。桃花半露胭脂面。芳草如茵乍展。 烟光散、湖光潋滟。映绿柳、黄鹂巧啭。遥山好似宫眉浅。人比遥山更远。