清 qīng 平 píng 乐 lè 次 cì 曾 céng 守 shǒu 韵 yùn - - 洪 hóng 适 shì
风 fēng 鬟 huán 飞 fēi 乱 luàn 。 。
寒 hán 入 rù 秦 qín 筝 zhēng 雁 yàn 。 。
情 qíng 似 shì 云 yún 阴 yīn 浑 hún 未 wèi 展 zhǎn 。 。
雨 yǔ 脚 jiǎo 更 gèng 飘 piāo 银 yín 线 xiàn 。 。
横 héng 枝 zhī 有 yǒu 意 yì 先 xiān 开 kāi 。 。
玉 yù 尘 chén 欲 yù 伴 bàn 金 jīn 罍 léi 。 。
何 hé 日 rì 舞 wǔ 裀 yīn 歌 gē 扇 shàn , , 后 hòu 堂 táng 重 zhòng 到 dào 惟 wéi 梅 méi 。 。
清平乐 次曾守韵。宋代。洪适。风鬟飞乱。 寒入秦筝雁。 情似云阴浑未展。 雨脚更飘银线。 横枝有意先开。 玉尘欲伴金罍。 何日舞裀歌扇,后堂重到惟梅。