阮 ruǎn 郎 láng 归 guī 春 chūn 雨 yǔ ( ( 壬 rén 午 wǔ ) ) - - 王 wáng 庭 tíng
东 dōng 风 fēng 吹 chuī 缓 huǎn 雨 yǔ 微 wēi 停 tíng 。 。
看 kàn 来 lái 非 fēi 是 shì 晴 qíng 。 。
姑 gū 姑 gū 何 hé 处 chǔ 唤 huàn 鸠 jiū 声 shēng 。 。
愁 chóu 怀 huái 不 bù 耐 nài 听 tīng 。 。
花 huā 尚 shàng 重 zhòng , , 柳 liǔ 难 nán 轻 qīng 。 。
春 chūn 泥 ní 太 tài 滑 huá 生 shēng 。 。
何 hé 人 rén 偏 piān 爱 ài 踏 tà 沙 shā 行 xíng 。 。
伤 shāng 春 chūn 无 wú 限 xiàn 情 qíng 。 。
阮郎归 春雨(壬午)。明代。王庭。东风吹缓雨微停。 看来非是晴。 姑姑何处唤鸠声。 愁怀不耐听。 花尚重,柳难轻。 春泥太滑生。 何人偏爱踏沙行。 伤春无限情。