杏 xìng 花 huā 天 tiān 饮 yǐn 茶 chá ( ( 壬 rén 午 wǔ ) ) - - 王 wáng 庭 tíng
春 chūn 风 fēng 摘 zhāi 自 zì 纤 xiān 纤 qiàn 手 shǒu 。 。
品 pǐn 名 míng 泉 quán 、 měi 每 xié 携 jiā 嘉 yǒu 友 。 。
炉 lú 香 xiāng 清 qīng 绝 jué 堪 kān 相 xiāng 偶 ǒu 。 。
愧 kuì 为 wèi 狂 kuáng 夫 fū 醒 xǐng 酒 jiǔ 。 。
烦 fán 闷 mèn 解 jiě 、 yù 饫 zhī 之 jì 既 jiǔ 久 。 。
慵 yōng 倦 juàn 至 zhì 、 chuài 啜 zhī 之 hái 还 yòu 又 。 。
心 xīn 中 zhōng 快 kuài 活 huó 难 nán 于 yú 口 kǒu , , 不 bù 尽 jìn 形 xíng 容 róng 黄 huáng 九 jiǔ 。 。
杏花天 饮茶(壬午)。明代。王庭。春风摘自纤纤手。 品名泉、每携嘉友。 炉香清绝堪相偶。 愧为狂夫醒酒。 烦闷解、饫之既久。 慵倦至、啜之还又。 心中快活难于口,不尽形容黄九。