经 jīng 无 wú 可 kě 旧 jiù 居 jū 兼 jiān 伤 shāng 贾 jiǎ 岛 dǎo - - 刘 liú 沧 cāng
尘 chén 室 shì 寒 hán 窗 chuāng 我 wǒ 独 dú 看 kàn , , 别 bié 来 lái 人 rén 事 shì 几 jǐ 凋 diāo 残 cán 。 。
昼 zhòu 空 kōng 萧 xiāo 寺 sì 一 yī 僧 sēng 去 qù , , 雪 xuě 满 mǎn 巴 bā 山 shān 孤 gū 客 kè 寒 hán 。 。
落 luò 叶 yè 堕 duò 巢 cháo 禽 qín 自 zì 出 chū , , 苍 cāng 苔 tái 封 fēng 砌 qì 竹 zhú 成 chéng 竿 gān 。 。
碧 bì 云 yún 迢 tiáo 遰 dì 长 cháng 江 jiāng 远 yuǎn , , 向 xiàng 夕 xī 苦 kǔ 吟 yín 归 guī 思 sī 难 nán 。 。
经无可旧居兼伤贾岛。唐代。刘沧。尘室寒窗我独看,别来人事几凋残。 昼空萧寺一僧去,雪满巴山孤客寒。 落叶堕巢禽自出,苍苔封砌竹成竿。 碧云迢遰长江远,向夕苦吟归思难。