晚 wǎn 秋 qiū 野 yě 望 wàng - - 刘 liú 沧 cāng
秋 qiū 尽 jǐn 郊 jiāo 原 yuán 情 qíng 自 zì 哀 āi , , 菊 jú 花 huā 寂 jì 寞 mò 晚 wǎn 仍 réng 开 kāi 。 。
高 gāo 风 fēng 疏 shū 叶 yè 带 dài 霜 shuāng 落 luò , , 一 yī 雁 yàn 寒 hán 声 shēng 背 bèi 水 shuǐ 来 lái 。 。
荒 huāng 垒 lěi 几 jǐ 年 nián 经 jīng 战 zhàn 后 hòu , , 故 gù 山 shān 终 zhōng 日 rì 望 wàng 书 shū 回 huí 。 。
归 guī 途 tú 休 xiū 问 wèn 从 cóng 前 qián 事 shì , , 独 dú 唱 chàng 劳 láo 歌 gē 醉 zuì 数 shù 杯 bēi 。 。
晚秋野望。唐代。刘沧。秋尽郊原情自哀,菊花寂寞晚仍开。 高风疏叶带霜落,一雁寒声背水来。 荒垒几年经战后,故山终日望书回。 归途休问从前事,独唱劳歌醉数杯。