怀 huái 师 shī 文 wén - - 王 wáng 韦 wéi
幽 yōu 蓟 jì 多 duō 北 běi 风 fēng , , 尘 chén 埃 āi 旦 dàn 暮 mù 起 qǐ 。 。
严 yán 冬 dōng 十 shí 二 èr 月 yuè , , 积 jī 雪 xuě 亘 gèn 千 qiān 古 gǔ 。 。
落 luò 落 luò 高 gāo 树 shù 摧 cuī , , 靡 mǐ 靡 mǐ 劲 jìng 草 cǎo 死 sǐ 。 。
中 zhōng 夜 yè 独 dú 彷 páng 徨 huáng , , 念 niàn 我 wǒ 同 tóng 怀 huái 子 zi 。 。
遥 yáo 遥 yáo 涉 shè 玄 xuán 冰 bīng , , 单 dān 车 chē 渡 dù 易 yì 水 shuǐ 。 。
岁 suì 暮 mù 人 rén 闭 bì 关 guān , , 何 hé 为 wéi 远 yuǎn 游 yóu 此 cǐ 。 。
怀师文。明代。王韦。幽蓟多北风,尘埃旦暮起。 严冬十二月,积雪亘千古。 落落高树摧,靡靡劲草死。 中夜独彷徨,念我同怀子。 遥遥涉玄冰,单车渡易水。 岁暮人闭关,何为远游此。