登 dēng 龙 lóng 门 mén 塔 tǎ 分 fēn 得 de 龙 lóng 门 mén 高 gāo 深 shēn 四 sì 韵 yùn - - 王 wáng 弘 hóng 诲 huì
清 qīng 溪 xī 寒 hán 色 sè 映 yìng 芙 fú 蓉 róng , , 法 fǎ 界 jiè 苍 cāng 茫 máng 瑞 ruì 霭 ǎi 浓 nóng 。 。
北 běi 去 qù 层 céng 峦 luán 回 huí 玉 yù 几 jǐ , , 西 xī 来 lái 积 jī 翠 cuì 耸 sǒng 金 jīn 峰 fēng 。 。
气 qì 钟 zhōng 琼 qióng 莞 guǎn 三 sān 千 qiān 里 lǐ , , 秀 xiù 出 chū 秦 qín 关 guān 百 bǎi 二 èr 重 chóng 。 。
从 cóng 此 cǐ 遐 xiá 荒 huāng 开 kāi 泰 tài 运 yùn , , 满 mǎn 江 jiāng 风 fēng 雨 yǔ 化 huà 鱼 yú 龙 lóng 。 。
登龙门塔分得龙门高深四韵。明代。王弘诲。清溪寒色映芙蓉,法界苍茫瑞霭浓。 北去层峦回玉几,西来积翠耸金峰。 气钟琼莞三千里,秀出秦关百二重。 从此遐荒开泰运,满江风雨化鱼龙。