次 cì 韵 yùn 于 yú 行 xíng 可 kě 秋 qiū 声 shēng - - 尹 yǐn 廷 tíng 高 gāo
葛 gé 衣 yī 未 wèi 晚 wǎn 薄 báo 寒 hán 生 shēng , , 独 dú 怪 guài 西 xī 风 fēng 不 bù 势 shì 情 qíng 。 。
吟 yín 思 sī 几 jǐ 番 fān 来 lái 野 yě 景 jǐng , , 离 lí 愁 chóu 一 yī 半 bàn 在 zài 秋 qiū 声 shēng 。 。
空 kōng 江 jiāng 白 bái 鸟 niǎo 生 shēng 无 wú 际 jì , , 缺 quē 月 yuè 疏 shū 桐 tóng 画 huà 未 wèi 成 chéng 。 。
如 rú 此 cǐ 江 jiāng 山 shān 更 gèng 流 liú 落 luò , , 惊 jīng 心 xīn 晓 xiǎo 镜 jìng 雪 xuě 千 qiān 茎 jīng 。 。
次韵于行可秋声。元代。尹廷高。葛衣未晚薄寒生,独怪西风不势情。 吟思几番来野景,离愁一半在秋声。 空江白鸟生无际,缺月疏桐画未成。 如此江山更流落,惊心晓镜雪千茎。