景 jǐng 纯 chún 见 jiàn 和 hé , , 复 fù 次 cì 韵 yùn 赠 zèng 之 zhī , , 二 èr 首 shǒu - - 苏 sū 轼 shì
人 rén 间 jiān 膏 gāo 火 huǒ 正 zhèng 争 zhēng 光 guāng , , 每 měi 到 dào 藏 cáng 春 chūn 得 dé 暂 zàn 凉 liáng 。 。
多 duō 事 shì 始 shǐ 知 zhī 田 tián 舍 shè 好 hǎo , , 凶 xiōng 年 nián 偏 piān 觉 jué 野 yě 蔬 shū 香 xiāng 。 。
溪 xī 山 shān 胜 shèng 画 huà 徒 tú 能 néng 说 shuō , , 来 lái 往 wǎng 如 rú 梭 suō 为 wéi 底 dǐ 忙 máng 。 。
老 lǎo 去 qù 此 cǐ 身 shēn 无 wú 处 chǔ 著 zhe , , 为 wèi 翁 wēng 栽 zāi 插 chā 万 wàn 松 sōng 冈 gāng 。 。
景纯见和,复次韵赠之,二首。宋代。苏轼。人间膏火正争光,每到藏春得暂凉。 多事始知田舍好,凶年偏觉野蔬香。 溪山胜画徒能说,来往如梭为底忙。 老去此身无处著,为翁栽插万松冈。