夏 xià 日 rì 睡 shuì 起 qǐ - - 文 wén 徵 zhēng 明 míng
绿 lǜ 阴 yīn 如 rú 水 shuǐ 夏 xià 堂 táng 凉 liáng , , 翠 cuì 簟 diàn 含 hán 风 fēng 午 wǔ 梦 mèng 长 zhǎng 。 。
老 lǎo 去 qù 自 zì 于 yú 闲 xián 有 yǒu 得 de , , 困 kùn 来 lái 每 měi 与 yǔ 客 kè 相 xiāng 忘 wàng 。 。
松 sōng 窗 chuāng 试 shì 笔 bǐ 端 duān 溪 xī 滑 huá , , 石 shí 鼎 dǐng 烹 pēng 云 yún 顾 gù 渚 zhǔ 香 xiāng 。 。
一 yī 鸟 niǎo 不 bù 鸣 míng 心 xīn 境 jìng 寂 jì , , 此 cǐ 身 shēn 真 zhēn 不 bù 愧 kuì 羲 xī 皇 huáng 。 。
夏日睡起。明代。文徵明。绿阴如水夏堂凉,翠簟含风午梦长。 老去自于闲有得,困来每与客相忘。 松窗试笔端溪滑,石鼎烹云顾渚香。 一鸟不鸣心境寂,此身真不愧羲皇。