秋 qiū 怀 huái 其 qí 一 yī - - 文 wén 徵 zhēng 明 míng
零 líng 露 lù 瀼 ráng 瀼 ráng 陨 yǔn 玉 yù 柯 kē , , 西 xī 风 fēng 吹 chuī 起 qǐ 洞 dòng 庭 tíng 波 bō 。 。
江 jiāng 东 dōng 菰 gū 米 mǐ 空 kōng 愁 chóu 绝 jué , , 汾 fén 水 shuǐ 楼 lóu 船 chuán 奈 nài 乐 lè 何 hé 。 。
万 wàn 里 lǐ 边 biān 声 shēng 鸿 hóng 雁 yàn 急 jí , , 四 sì 檐 yán 金 jīn 气 qì 候 hòu 虫 chóng 多 duō 。 。
伤 shāng 心 xīn 最 zuì 是 shì 邯 hán 郸 dān 道 dào , , 忍 rěn 听 tīng 佳 jiā 人 rén 倚 yǐ 瑟 sè 歌 gē 。 。
秋怀 其一。明代。文徵明。零露瀼瀼陨玉柯,西风吹起洞庭波。 江东菰米空愁绝,汾水楼船奈乐何。 万里边声鸿雁急,四檐金气候虫多。 伤心最是邯郸道,忍听佳人倚瑟歌。