禫 dàn 后 hòu 述 shù 哀 āi 用 yòng 祥 xiáng 韵 yùn 四 sì 首 shǒu 其 qí 二 èr - - 李 lǐ 东 dōng 阳 yáng
膝 xī 前 qián 长 zhǎng 记 jì 作 zuò 儿 ér 嬉 xī , , 老 lǎo 去 qù 悲 bēi 来 lái 不 bù 自 zì 知 zhī 。 。
诗 shī 诵 sòng 久 jiǔ 荒 huāng 毛 máo 氏 shì 业 yè , , 魂 hún 招 zhāo 空 kōng 效 xiào 楚 chǔ 乡 xiāng 辞 cí 。 。
祸 huò 能 néng 倚 yǐ 福 fú 须 xū 天 tiān 定 dìng , , 病 bìng 得 dé 偷 tōu 闲 xián 是 shì 我 wǒ 私 sī 。 。
独 dú 有 yǒu 无 wú 情 qíng 双 shuāng 白 bái 鬓 bìn , , 不 bù 关 guān 人 rén 黠 xiá 与 yú 人 rén 痴 chī 。 。
禫后述哀用祥韵四首 其二。明代。李东阳。膝前长记作儿嬉,老去悲来不自知。 诗诵久荒毛氏业,魂招空效楚乡辞。 祸能倚福须天定,病得偷闲是我私。 独有无情双白鬓,不关人黠与人痴。