慈 cí 恩 ēn 寺 sì 偶 ǒu 成 chéng - - 李 lǐ 东 dōng 阳 yáng
城 chéng 中 zhōng 第 dì 一 yī 佳 jiā 山 shān 水 shuǐ , , 世 shì 上 shàng 几 jǐ 多 duō 闲 xián 岁 suì 华 huá 。 。
何 hé 日 rì 梦 mèng 魂 hún 忘 wàng 此 cǐ 地 dì , , 旧 jiù 时 shí 风 fēng 景 jǐng 属 shǔ 谁 shuí 家 jiā 。 。
林 lín 亭 tíng 路 lù 僻 pì 多 duō 生 shēng 草 cǎo , , 浦 pǔ 树 shù 秋 qiū 深 shēn 尚 shàng 带 dài 花 huā 。 。
犹 yóu 有 yǒu 可 kě 人 rén 招 zhāo 不 bù 得 dé , , 诗 shī 成 chéng 须 xū 更 gèng 向 xiàng 渠 qú 夸 kuā 。 。
慈恩寺偶成。明代。李东阳。城中第一佳山水,世上几多闲岁华。 何日梦魂忘此地,旧时风景属谁家。 林亭路僻多生草,浦树秋深尚带花。 犹有可人招不得,诗成须更向渠夸。