病 bìng 中 zhōng 简 jiǎn 仲 zhòng 弥 mí 性 xìng 唐 táng 克 kè 明 míng 苏 sū 训 xùn 直 zhí - - 陆 lù 游 yóu
移 yí 疾 jí 还 huán 家 jiā 暂 zàn 曲 qū 肱 gōng , , 依 yī 然 rán 耐 nài 久 jiǔ 北 běi 窗 chuāng 灯 dēng 。 。
心 xīn 如 rú 泽 zé 国 guó 春 chūn 归 guī 雁 yàn , , 身 shēn 是 shì 云 yún 堂 táng 旦 dàn 过 guò 僧 sēng 。 。
细 xì 雨 yǔ 佩 pèi 壶 hú 寻 xún 废 fèi 寺 sì , , 夕 xī 阳 yáng 下 xià 马 mǎ 吊 diào 荒 huāng 陵 líng 。 。
小 xiǎo 留 liú 莫 mò 厌 yàn 时 shí 追 zhuī 逐 zhú , , 胜 shèng 社 shè 年 nián 来 lái 冷 lěng 欲 yù 冰 bīng 。 。
病中简仲弥性唐克明苏训直。宋代。陆游。移疾还家暂曲肱,依然耐久北窗灯。 心如泽国春归雁,身是云堂旦过僧。 细雨佩壶寻废寺,夕阳下马吊荒陵。 小留莫厌时追逐,胜社年来冷欲冰。