登 dēng 剑 jiàn 南 nán 西 xī 川 chuān 门 mén 感 gǎn 怀 huái - - 陆 lù 游 yóu
自 zì 古 gǔ 高 gāo 楼 lóu 伤 shāng 客 kè 情 qíng , , 更 gèng 堪 kān 万 wàn 里 lǐ 望 wàng 吴 wú 京 jīng 。 。
故 gù 人 rén 不 bú 见 jiàn 暮 mù 云 yún 合 hé , , 客 kè 子 zi 欲 yù 归 guī 春 chūn 水 shuǐ 生 shēng 。 。
瘴 zhàng 疠 lì 连 lián 年 nián 须 xū 药 yào 石 shí , , 退 tuì 藏 cáng 无 wú 地 dì 著 zhe 柴 chái 荆 jīng 。 。
诸 zhū 公 gōng 勉 miǎn 画 huà 平 píng 戎 róng 策 cè , , 投 tóu 老 lǎo 深 shēn 思 sī 看 kàn 太 tài 平 píng 。 。
登剑南西川门感怀。宋代。陆游。自古高楼伤客情,更堪万里望吴京。 故人不见暮云合,客子欲归春水生。 瘴疠连年须药石,退藏无地著柴荆。 诸公勉画平戎策,投老深思看太平。