客 kè 愁 chóu - - 陆 lù 游 yóu
骑 qí 马 mǎ 出 chū 门 mén 无 wú 所 suǒ 诣 yì , , 端 duān 居 jū 正 zhèng 尔 ěr 客 kè 愁 chóu 侵 qīn 。 。
苍 cāng 颜 yán 白 bái 发 fà 入 rù 衰 shuāi 境 jìng , , 黄 huáng 卷 juàn 青 qīng 灯 dēng 空 kōng 苦 kǔ 心 xīn 。 。
天 tiān 下 xià 极 jí 知 zhī 须 xū 隽 juàn 杰 jié , , 书 shū 生 shēng 何 hé 恨 hèn 死 sǐ 山 shān 林 lín 。 。
消 xiāo 磨 mó 未 wèi 尽 jǐn 胸 xiōng 中 zhōng 事 shì , , 梁 liáng 甫 fǔ 时 shí 时 shí 尚 shàng 一 yī 吟 yín 。 。
客愁。宋代。陆游。骑马出门无所诣,端居正尔客愁侵。 苍颜白发入衰境,黄卷青灯空苦心。 天下极知须隽杰,书生何恨死山林。 消磨未尽胸中事,梁甫时时尚一吟。