舟 zhōu 行 xíng 蕲 qí 黄 huáng 间 jiān 雨 yǔ 霁 jì 得 dé 便 biàn 风 fēng 有 yǒu 感 gǎn - - 陆 lù 游 yóu
天 tiān 青 qīng 云 yún 白 bái 十 shí 分 fēn 晴 qíng , , 帆 fān 饱 bǎo 舟 zhōu 轻 qīng 尽 jǐn 日 rì 行 xíng 。 。
江 jiāng 底 dǐ 鱼 yú 龙 lóng 贪 tān 昼 zhòu 睡 shuì , , 淮 huái 南 nán 草 cǎo 木 mù 借 jiè 秋 qiū 声 shēng 。 。
好 hǎo 山 shān 缥 piāo 缈 miǎo 何 hé 由 yóu 住 zhù , , 华 huá 发 fà 萧 xiāo 条 tiáo 只 zhǐ 自 zì 惊 jīng 。 。
莫 mò 怪 guài 时 shí 人 rén 笑 xiào 疏 shū 懒 lǎn , , 宦 huàn 情 qíng 元 yuán 不 bù 似 shì 诗 shī 情 qíng 。 。
舟行蕲黄间雨霁得便风有感。宋代。陆游。天青云白十分晴,帆饱舟轻尽日行。 江底鱼龙贪昼睡,淮南草木借秋声。 好山缥缈何由住,华发萧条只自惊。 莫怪时人笑疏懒,宦情元不似诗情。