晚 wǎn 登 dēng 千 qiān 峰 fēng 榭 xiè - - 陆 lù 游 yóu
只 zhī 道 dào 文 wén 书 shū 无 wú 了 le 日 rì , , 也 yě 能 néng 摆 bǎi 拨 bō 上 shàng 层 céng 台 tái 。 。
窗 chuāng 明 míng 山 shān 雪 xuě 暮 mù 方 fāng 作 zuò , , 露 lòu 白 bái 野 yě 梅 méi 寒 hán 未 wèi 开 kāi 。 。
老 lǎo 病 bìng 真 zhēn 惭 cán 天 tiān 下 xià 士 shì , , 穷 qióng 愁 chóu 强 qiáng 覆 fù 掌 zhǎng 中 zhōng 杯 bēi 。 。
儿 ér 曹 cáo 莫 mò 怪 guài 凭 píng 阑 lán 久 jiǔ , , 得 dé 句 jù 何 hé 妨 fáng 秉 bǐng 烛 zhú 回 huí 。 。
晚登千峰榭。宋代。陆游。只道文书无了日,也能摆拨上层台。 窗明山雪暮方作,露白野梅寒未开。 老病真惭天下士,穷愁强覆掌中杯。 儿曹莫怪凭阑久,得句何妨秉烛回。