冬 dōng 晚 wǎn 山 shān 房 fáng 书 shū 事 shì 二 èr 首 shǒu - - 陆 lù 游 yóu
屏 píng 迹 jī 山 shān 村 cūn 病 bìng 日 rì 增 zēng , , 乌 wū 皮 pí 几 jǐ 稳 wěn 得 dé 闲 xián 凭 píng 。 。
冻 dòng 云 yún 傍 bàng 水 shuǐ 封 fēng 梅 méi 萼 è , , 嫩 nèn 日 rì 烘 hōng 窗 chuāng 释 shì 砚 yàn 冰 bīng 。 。
岁 suì 尽 jǐn 光 guāng 阴 yīn 饶 ráo 衮 gǔn 衮 gǔn , , 身 shēn 闲 xián 醉 zuì 梦 mèng 且 qiě 腾 téng 腾 téng 。 。
蛮 mán 童 tóng 采 cǎi 药 yào 归 guī 来 lái 晚 wǎn , , 客 kè 至 zhì 从 cóng 嗔 chēn 唤 huàn 不 bù 应 yīng 。 。
冬晚山房书事二首。宋代。陆游。屏迹山村病日增,乌皮几稳得闲凭。 冻云傍水封梅萼,嫩日烘窗释砚冰。 岁尽光阴饶衮衮,身闲醉梦且腾腾。 蛮童采药归来晚,客至从嗔唤不应。