老 lǎo 甚 shén 自 zì 咏 yǒng 二 èr 首 shǒu - - 陆 lù 游 yóu
羡 xiàn 生 shēng 常 cháng 笑 xiào 古 gǔ 人 rén 痴 chī , , 俯 fǔ 仰 yǎng 那 nǎ 知 zhī 迫 pò 耄 mào 期 qī 。 。
镜 jìng 里 lǐ 鬓 bìn 无 wú 添 tiān 白 bái 处 chù , , 尊 zūn 前 qián 颜 yán 有 yǒu 暂 zàn 丹 dān 时 shí 。 。
客 kè 瞋 chēn 终 zhōng 岁 suì 常 cháng 称 chēng 疾 jí , , 儿 ér 讶 yà 经 jīng 旬 xún 懒 lǎn 赋 fù 诗 shī 。 。
枉 wǎng 却 què 愁 chóu 过 guò 强 qiáng 健 jiàn 日 rì , , 身 shēn 闲 xián 何 hé 往 wǎng 不 bù 熙 xī 熙 xī 。 。
老甚自咏二首。宋代。陆游。羡生常笑古人痴,俯仰那知迫耄期。 镜里鬓无添白处,尊前颜有暂丹时。 客瞋终岁常称疾,儿讶经旬懒赋诗。 枉却愁过强健日,身闲何往不熙熙。