春 chūn 初 chū 骤 zhòu 暄 xuān 一 yī 夕 xī 梅 méi 尽 jǐn 开 kāi 明 míng 日 rì 大 dà 风 fēng 花 huā 落 luò 成 chéng 积 jī 戏 xì 作 zuò 三 sān 首 shǒu - - 陆 lù 游 yóu
暖 nuǎn 逼 bī 梅 méi 花 huā 烂 làn 漫 màn 开 kāi , , 飘 piāo 零 líng 便 biàn 恐 kǒng 付 fù 苍 cāng 苔 tái 。 。
更 gèng 堪 kān 连 lián 夜 yè 风 fēng 如 rú 许 xǔ , , 似 shì 妒 dù 愁 chóu 人 rén 把 bǎ 一 yī 杯 bēi 。 。
春初骤暄一夕梅尽开明日大风花落成积戏作三首。宋代。陆游。暖逼梅花烂漫开,飘零便恐付苍苔。 更堪连夜风如许,似妒愁人把一杯。