行 xíng 后 hòu 园 yuán - - 陆 lù 游 yóu
霜 shuāng 风 fēng 吹 chuī 枯 kū 桑 sāng , , 落 luò 叶 yè 干 gàn 有 yǒu 声 shēng 。 。
陂 bēi 池 chí 日 rì 已 yǐ 涸 hé , , 沙 shā 水 shuǐ 见 jiàn 底 dǐ 清 qīng 。 。
人 rén 生 shēng 非 fēi 金 jīn 石 shí , , 岁 suì 暮 mù 难 nán 为 wéi 情 qíng 。 。
安 ān 得 dé 天 tiān 边 biān 鹄 gǔ , , 驾 jià 之 zhī 以 yǐ 遐 xiá 征 zhēng 。 。
行后园。宋代。陆游。霜风吹枯桑,落叶干有声。 陂池日已涸,沙水见底清。 人生非金石,岁暮难为情。 安得天边鹄,驾之以遐征。