起 qǐ 晚 wǎn 自 zì 嘲 cháo - - 陆 lù 游 yóu
辛 xīn 苦 kǔ 一 yī 生 shēng 何 hé 所 suǒ 获 huò , , 老 lǎo 向 xiàng 东 dōng 阡 qiān 与 yǔ 南 nán 陌 mò 。 。
头 tóu 眩 xuàn 眼 yǎn 暗 àn 牙 yá 齿 chǐ 疏 shū , , 能 néng 作 zuò 人 rén 间 jiān 几 jǐ 时 shí 客 kè 。 。
尔 ěr 来 lái 偷 tōu 惰 duò 更 gèng 可 kě 笑 xiào , , 卧 wò 听 tīng 场 chǎng 中 zhōng 打 dǎ 新 xīn 麦 mài 。 。
老 lǎo 鸡 jī 失 shī 旦 dàn 也 yě 似 sì 侬 nóng , , 引 yǐn 颈 jǐng 一 yī 呼 hū 窗 chuāng 已 yǐ 白 bái 。 。
起晚自嘲。宋代。陆游。辛苦一生何所获,老向东阡与南陌。 头眩眼暗牙齿疏,能作人间几时客。 尔来偷惰更可笑,卧听场中打新麦。 老鸡失旦也似侬,引颈一呼窗已白。