绰 chuò 然 rán 亭 tíng 落 luò 成 chéng 自 zì 和 hé 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 张 zhāng 养 yǎng 浩 hào
地 dì 僻 pì 门 mén 无 wú 长 zhǎng 者 zhě 车 chē , , 身 shēn 闲 xián 不 bù 遗 yí 子 zi 公 gōng 书 shū 。 。
群 qún 山 shān 侑 yòu 坐 zuò 人 rén 堪 kān 醉 zuì , , 万 wàn 事 shì 忘 wàng 怀 huái 世 shì 自 zì 疏 shū 。 。
碧 bì 玉 yù 滟 yàn 池 chí 新 xīn 雨 yǔ 后 hòu , , 绿 lǜ 云 yún 滃 wēng 径 jìng 落 luò 花 huā 馀 yú 。 。
凭 píng 谁 shuí 唤 huàn 起 qǐ 濂 lián 溪 xī 老 lǎo , , 听 tīng 说 shuō 窗 chuāng 前 qián 草 cǎo 不 bù 除 chú 。 。
绰然亭落成自和二首 其一。元代。张养浩。地僻门无长者车,身闲不遗子公书。 群山侑坐人堪醉,万事忘怀世自疏。 碧玉滟池新雨后,绿云滃径落花馀。 凭谁唤起濂溪老,听说窗前草不除。