次 cì 秀 xiù 野 yě 极 jí 目 mù 亭 tíng 韵 yùn - - 朱 zhū 熹 xī
坐 zuò 看 kàn 山 shān 花 huā 落 luò 幔 màn 颜 yán , , 不 bù 知 zhī 身 shēn 在 zài 翠 cuì 云 yún 间 jiān 。 。
食 shí 寒 hán 到 dào 处 chù 雨 yǔ 复 fù 雨 yǔ , , 客 kè 里 lǐ 归 guī 来 lái 山 shān 又 yòu 山 shān 。 。
□ gū □ dēng 孤 xián 灯 wú 闲 xīn □ qī □ niǎo , , 无 mù 心 wàng 栖 hái 鸟 暮 忘 还 。 。
世 shì 情 qíng 分 fèn 逐 zhú 流 liú 年 nián 去 qù , , 只 zhǐ 有 yǒu 诗 shī 情 qíng 老 lǎo 更 gèng 悭 qiān 。 。
次秀野极目亭韵。宋代。朱熹。坐看山花落幔颜,不知身在翠云间。 食寒到处雨复雨,客里归来山又山。 □□孤灯闲□□,无心栖鸟暮忘还。 世情分逐流年去,只有诗情老更悭。