寄 jì 余 yú 温 wēn 卿 qīng - - 王 wáng 安 ān 石 shí
云 yún 散 sàn 风 fēng 流 liú 不 bù 自 zì 禁 jīn , , 天 tiān 涯 yá 无 wú 路 lù 盍 hé 朋 péng 簪 zān 。 。
空 kōng 驰 chí 上 shàng 国 guó 青 qīng 泥 ní 信 xìn , , 谁 shuí 和 hé 南 nán 山 shān 白 bái 石 shí 音 yīn 。 。
平 píng 日 rì 离 lí 愁 chóu 宽 kuān 带 dài 眼 yǎn , , 讫 qì 春 chūn 归 guī 思 sī 满 mǎn 琴 qín 心 xīn 。 。
终 zhōng 回 huí 一 yī 命 mìng 翩 piān 翩 piān 驾 jià , , 独 dú 过 guò 嵇 jī 山 shān 锻 duàn 树 shù 阴 yīn 。 。
寄余温卿。宋代。王安石。云散风流不自禁,天涯无路盍朋簪。 空驰上国青泥信,谁和南山白石音。 平日离愁宽带眼,讫春归思满琴心。 终回一命翩翩驾,独过嵇山锻树阴。