寄 jì 曾 zēng 子 zǐ 固 gù - - 王 wáng 安 ān 石 shí
斗 dòu 粟 sù 犹 yóu 惭 cán 报 bào 礼 lǐ 轻 qīng , , 敢 gǎn 嗟 jiē 吾 wú 道 dào 独 dú 难 nán 行 xíng 。 。
脱 tuō 身 shēn 负 fù 米 mǐ 将 jiāng 求 qiú 志 zhì , , 戮 lù 力 lì 乘 chéng 田 tián 岂 qǐ 为 wéi 名 míng 。 。
高 gāo 论 lùn 几 jǐ 为 wèi 衰 shuāi 俗 sú 废 fèi , , 壮 zhuàng 怀 huái 难 nán 值 zhí 故 gù 人 rén 倾 qīng 。 。
荒 huāng 城 chéng 回 huí 首 shǒu 山 shān 川 chuān 隔 gé , , 更 gèng 觉 jué 秋 qiū 风 fēng 白 bái 发 fà 生 shēng 。 。
寄曾子固。宋代。王安石。斗粟犹惭报礼轻,敢嗟吾道独难行。 脱身负米将求志,戮力乘田岂为名。 高论几为衰俗废,壮怀难值故人倾。 荒城回首山川隔,更觉秋风白发生。