寄 jì 王 wáng 回 huí 深 shēn 甫 fǔ - - 王 wáng 安 ān 石 shí
少 shào 年 nián 倏 shū 忽 hū 不 bù 再 zài 得 dé , , 后 hòu 日 rì 欢 huān 娱 yú 能 néng 几 jǐ 何 hé 。 。
顾 gù 我 wǒ 面 miàn 颜 yán 衰 shuāi 更 gèng 早 zǎo , , 怜 lián 君 jūn 身 shēn 世 shì 病 bìng 还 hái 多 duō 。 。
窗 chuāng 间 jiān 暗 àn 淡 dàn 月 yuè 含 hán 雾 wù , , 船 chuán 底 dǐ 飘 piāo 飖 yáo 风 fēng 送 sòng 波 bō 。 。
一 yī 寸 cùn 古 gǔ 心 xīn 俱 jù 未 wèi 试 shì , , 相 xiāng 思 sī 中 zhōng 夜 yè 起 qǐ 悲 bēi 歌 gē 。 。
寄王回深甫。宋代。王安石。少年倏忽不再得,后日欢娱能几何。 顾我面颜衰更早,怜君身世病还多。 窗间暗淡月含雾,船底飘飖风送波。 一寸古心俱未试,相思中夜起悲歌。