登 dēng 李 lǐ 羽 yǔ 士 shì 东 dōng 楼 lóu - - 温 wēn 庭 tíng 筠 yún
经 jīng 客 kè 有 yǒu 馀 yú 音 yīn , , 他 tā 年 nián 终 zhōng 故 gù 林 lín 。 。
高 gāo 楼 lóu 本 běn 危 wēi 睇 dì , , 凉 liáng 月 yuè 更 gèng 伤 shāng 心 xīn 。 。
此 cǐ 意 yì 竟 jìng 难 nán 折 zhé , , 伊 yī 人 rén 成 chéng 古 gǔ 今 jīn 。 。
流 liú 尘 chén 其 qí 可 kě 欲 yù , , 非 fēi 复 fù 懒 lǎn 鸣 míng 琴 qín 。 。
登李羽士东楼。唐代。温庭筠。经客有馀音,他年终故林。 高楼本危睇,凉月更伤心。 此意竟难折,伊人成古今。 流尘其可欲,非复懒鸣琴。