题 tí 章 zhāng 和 hé 甫 fǔ 钓 diào 亭 tíng 放 fàng 言 yán - - 黄 huáng 庭 tíng 坚 jiān
斩 zhǎn 木 mù 开 kāi 亭 tíng , , 却 què 倚 yǐ 石 shí 壁 bì 。 。 寒 hán 潭 tán 百 bǎi 雷 léi , , 古 gǔ 木 mù 千 qiān 尺 chǐ 。 。 观 guān 鱼 yú 乐 lè 而 ér 相 xiāng 忘 wàng , , 听 tīng 鸟 niǎo 啼 tí 而 ér 自 zì 得 dé 。 。
去 qù 而 ér 之 zhī 京 jīng 洛 luò 之 zhī 间 jiān 数 shù 年 nián , , 犹 yóu 常 cháng 梦 mèng 崭 zhǎn 岩 yán 之 zhī 石 shí 。 。
题章和甫钓亭放言。宋代。黄庭坚。斩木开亭,却倚石壁。寒潭百雷,古木千尺。观鱼乐而相忘,听鸟啼而自得。 去而之京洛之间数年,犹常梦崭岩之石。