唐 táng 崇 chóng 徽 huī 公 gōng 主 zhǔ 手 shǒu 痕 hén 和 hé 韩 hán 内 nèi 翰 hàn - - 欧 ōu 阳 yáng 修 xiū
故 gù 乡 xiāng 飞 fēi 鸟 niǎo 尚 shàng 啁 zhōu 啾 jiū , , 何 hé 况 kuàng 悲 bēi 笳 jiā 出 chū 塞 sài 愁 chóu 。 。
青 qīng 冢 zhǒng 埋 mái 魂 hún 知 zhī 不 bù 返 fǎn , , 翠 cuì 崖 yá 遗 yí 迹 jī 为 wèi 谁 shuí 留 liú 。 。
玉 yù 颜 yán 自 zì 古 gǔ 为 wèi 身 shēn 累 lèi , , 肉 ròu 食 shí 何 hé 人 rén 与 yǔ 国 guó 谋 móu 。 。
行 xíng 路 lù 至 zhì 今 jīn 空 kōng 叹 tàn 息 xī , , 岩 yán 花 huā 涧 jiàn 草 cǎo 自 zì 春 chūn 秋 qiū 。 。
唐崇徽公主手痕和韩内翰。宋代。欧阳修。故乡飞鸟尚啁啾,何况悲笳出塞愁。 青冢埋魂知不返,翠崖遗迹为谁留。 玉颜自古为身累,肉食何人与国谋。 行路至今空叹息,岩花涧草自春秋。