和 hé 登 dēng 安 ān 济 jì 亭 tíng - - 蔡 cài 襄 xiāng
亭 tíng 上 shàng 风 fēng 吹 chuī 藤 téng 帽 mào 檐 yán , , 为 wèi 怜 lián 清 qīng 胜 shèng 得 dé 安 ān 恬 tián 。 。
惊 jīng 涛 tāo 触 chù 岸 àn 层 céng 澜 lán 碎 suì , , 落 luò 日 rì 衔 xián 山 shān 半 bàn 景 jǐng 尖 jiān 。 。
遥 yáo 认 rèn 犀 xī 奔 bēn 知 zhī 鹿 lù 角 jiǎo , , 忽 hū 逢 féng 龙 lóng 挂 guà 见 jiàn 胡 hú 髯 rán 。 。
城 chéng 南 nán 一 yī 去 qù 通 tōng 沧 cāng 海 hǎi , , 无 wú 限 xiàn 春 chūn 寒 hán 向 xiàng 晚 wǎn 添 tiān 。 。
和登安济亭。宋代。蔡襄。亭上风吹藤帽檐,为怜清胜得安恬。 惊涛触岸层澜碎,落日衔山半景尖。 遥认犀奔知鹿角,忽逢龙挂见胡髯。 城南一去通沧海,无限春寒向晚添。