舒 shū 城 chéng 僧 sēng 舍 shè 呈 chéng 赠 zèng 李 lǐ 仲 zhòng 宣 xuān 文 wén 学 xué - - 林 lín 逋 bū
竹 zhú 深 shēn 淮 huái 寺 sì 雪 xuě 萧 xiāo 骚 sāo , , 一 yī 壁 bì 寒 hán 灯 dēng 伴 bàn 寂 jì 寥 liáo 。 。
瘦 shòu 尽 jǐn 骨 gǔ 毛 máo 终 zhōng 騕 yǎo 袅 niǎo , , 蚀 shí 来 lái 锋 fēng 刃 rèn 转 zhuǎn 豪 háo 曹 cáo 。 。
宦 huàn 情 qíng 冷 lěng 落 luò 诗 shī 中 zhōng 见 jiàn , , 谈 tán 态 tài 轩 xuān 昂 áng 酒 jiǔ 后 hòu 高 gāo 。 。
莫 mò 为 wèi 无 wú 辜 gū 惜 xī 才 cái 术 shù , , 圣 shèng 明 míng 求 qiú 治 zhì 正 zhèng 焦 jiāo 劳 láo 。 。
舒城僧舍呈赠李仲宣文学。宋代。林逋。竹深淮寺雪萧骚,一壁寒灯伴寂寥。 瘦尽骨毛终騕袅,蚀来锋刃转豪曹。 宦情冷落诗中见,谈态轩昂酒后高。 莫为无辜惜才术,圣明求治正焦劳。