题 tí 周 zhōu 上 shàng 舍 shě 爱 ài 莲 lián 出 chū 关 guān 诗 shī 后 hòu - - 黄 huáng 景 jǐng 仁 rén
吴 wú 侬 nóng 生 shēng 长 zhǎng 水 shuǐ 烟 yān 柔 róu , , 谁 shuí 识 shí 卢 lú 龙 lóng 万 wàn 里 lǐ 秋 qiū 。 。
才 cái 到 dào 上 shàng 京 jīng 方 fāng 可 kě 赋 fù , , 山 shān 看 kàn 绝 jué 塞 sāi 始 shǐ 言 yán 游 yóu 。 。
但 dàn 教 jiào 珠 zhū 玉 yù 常 cháng 盈 yíng 抱 bào , , 便 biàn 有 yǒu 冰 bīng 霜 shuāng 不 bù 上 shàng 头 tou 。 。
对 duì 此 cǐ 自 zì 惭 cán 飞 fēi 动 dòng 意 yì , , 草 cǎo 堂 táng 风 fēng 雪 xuě 看 kàn 吴 wú 钩 gōu 。 。
题周上舍爱莲出关诗后。清代。黄景仁。吴侬生长水烟柔,谁识卢龙万里秋。 才到上京方可赋,山看绝塞始言游。 但教珠玉常盈抱,便有冰霜不上头。 对此自惭飞动意,草堂风雪看吴钩。