春 chūn 日 rì 客 kè 感 gǎn - - 黄 huáng 景 jǐng 仁 rén
祇 qí 有 yǒu 乡 xiāng 心 xīn 落 luò 雁 yàn 前 qián , , 更 gèng 无 wú 佳 jiā 兴 xīng 慰 wèi 华 huá 年 nián 。 。
人 rén 间 jiān 别 bié 是 shì 消 xiāo 魂 hún 事 shì , , 客 kè 里 lǐ 春 chūn 非 fēi 望 wàng 远 yuǎn 天 tiān 。 。
久 jiǔ 病 bìng 花 huā 辰 chén 常 cháng 听 tīng 雨 yǔ , , 独 dú 行 xíng 草 cǎo 路 lù 自 zì 生 shēng 烟 yān 。 。
耳 ěr 边 biān 隐 yǐn 隐 yǐn 清 qīng 江 jiāng 涨 zhǎng , , 多 duō 少 shǎo 归 guī 人 rén 下 xià 水 shuǐ 船 chuán 。 。
春日客感。清代。黄景仁。祇有乡心落雁前,更无佳兴慰华年。 人间别是消魂事,客里春非望远天。 久病花辰常听雨,独行草路自生烟。 耳边隐隐清江涨,多少归人下水船。