真 zhēn 歇 xiē 老 lǎo 人 rén 退 tuì 居 jū 东 dōng 庵 ān 予 yǔ 过 guò 雪 xuě 峰 fēng 特 tè 访 fǎng 之 zhī 为 wèi 留 liú 再 zài 宿 sù 仍 réng 赋 fù 两 liǎng 诗 shī 其 qí 一 yī - - 张 zhāng 元 yuán 幹 gàn
云 yún 卧 wò 孤 gū 峰 fēng 顶 dǐng , , 斋 zhāi 馀 yú 闭 bì 户 hù 眠 mián 。 。
时 shí 容 róng 龙 lóng 象 xiàng 众 zhòng , , 来 lái 说 shuō 葛 gé 藤 téng 禅 chán 。 。
此 cǐ 日 rì 输 shū 真 zhēn 歇 xiē , , 平 píng 生 shēng 最 zuì 信 xìn 缘 yuán 。 。
从 cóng 渠 qú 魔 mó 起 qǐ 谤 bàng , , 把 bǎ 火 huǒ 漫 màn 烧 shāo 天 tiān 。 。
真歇老人退居东庵予过雪峰特访之为留再宿仍赋两诗 其一。宋代。张元幹。云卧孤峰顶,斋馀闭户眠。 时容龙象众,来说葛藤禅。 此日输真歇,平生最信缘。 从渠魔起谤,把火漫烧天。