登 dēng 楼 lóu - - 杜 dù 甫 fǔ
花 huā 近 jìn 高 gāo 楼 lóu 伤 shāng 客 kè 心 xīn , , 万 wàn 方 fāng 多 duō 难 nàn 此 cǐ 登 dēng 临 lín 。 。
锦 jǐn 江 jiāng 春 chūn 色 sè 来 lái 天 tiān 地 dì , , 玉 yù 垒 lěi 浮 fú 云 yún 变 biàn 古 gǔ 今 jīn 。 。
北 běi 极 jí 朝 cháo 廷 tíng 终 zhōng 不 bù 改 gǎi , , 西 xī 山 shān 寇 kòu 盗 dào 莫 mò 相 xiāng 侵 qīn 。 。
可 kě 怜 lián 后 hòu 主 zhǔ 还 hái 祠 cí 庙 miào , , 日 rì 暮 mù 聊 liáo 为 wèi 梁 liáng 甫 fǔ 吟 yín 。 。
登楼。唐代。杜甫。花近高楼伤客心,万方多难此登临。 锦江春色来天地,玉垒浮云变古今。 北极朝廷终不改,西山寇盗莫相侵。 可怜后主还祠庙,日暮聊为梁甫吟。