留 liú 别 bié 子 zǐ 渊 yuān - - 李 lǐ 之 zhī 仪 yí
等 děng 闲 xián 相 xiāng 见 jiàn 即 jí 相 xiāng 亲 qīn , , 冉 rǎn 冉 rǎn 风 fēng 流 liú 一 yī 段 duàn 春 chūn 。 。
未 wèi 论 lùn 典 diǎn 刑 xíng 思 sī 旧 jiù 德 dé , , 便 biàn 知 zhī 材 cái 业 yè 是 shì 当 dāng 仁 rén 。 。
他 tā 年 nián 鸡 jī 黍 shǔ 情 qíng 无 wú 限 xiàn , , 此 cǐ 日 rì 词 cí 章 zhāng 笔 bǐ 有 yǒu 神 shén 。 。
落 luò 尽 jǐn 节 jié 旄 máo 毡 zhān 未 wèi 压 yā , , 疾 jí 风 fēng 劲 jìng 草 cǎo 定 dìng 何 hé 人 rén 。 。
留别子渊。宋代。李之仪。等闲相见即相亲,冉冉风流一段春。 未论典刑思旧德,便知材业是当仁。 他年鸡黍情无限,此日词章笔有神。 落尽节旄毡未压,疾风劲草定何人。