苍 cāng 然 rán 亭 tíng - - 文 wén 天 tiān 祥 xiáng
风 fēng 打 dǎ 船 chuán 头 tóu 系 xì 夕 xī 阳 yáng , , 亭 tíng 前 qián 老 lǎo 子 zi 旧 jiù 胡 hú 床 chuáng 。 。
青 qīng 牛 niú 过 guò 去 qù 关 guān 山 shān 动 dòng , , 白 bái 鹤 hè 归 guī 来 lái 城 chéng 郭 guō 荒 huāng 。 。
忠 zhōng 节 jié 风 fēng 流 liú 落 luò 尘 chén 土 tǔ , , 英 yīng 雄 xióng 遗 yí 恨 hèn 满 mǎn 沧 cāng 浪 láng 。 。
故 gù 园 yuán 水 shuǐ 月 yuè 应 yīng 无 wú 恙 yàng , , 江 jiāng 上 shàng 新 xīn 松 sōng 几 jǐ 许 xǔ 长 zhǎng 。 。
苍然亭。宋代。文天祥。风打船头系夕阳,亭前老子旧胡床。 青牛过去关山动,白鹤归来城郭荒。 忠节风流落尘土,英雄遗恨满沧浪。 故园水月应无恙,江上新松几许长。