过 guò 扬 yáng 子 zǐ 江 jiāng 心 xīn - - 文 wén 天 tiān 祥 xiáng
渺 miǎo 渺 miǎo 乘 chéng 风 fēng 出 chū 海 hǎi 门 mén , , 一 yī 行 xíng 淡 dàn 水 shuǐ 带 dài 潮 cháo 浑 hún 。 。
长 cháng 江 jiāng 尽 jǐn 处 chù 还 hái 如 rú 此 cǐ , , 何 hé 日 rì 岷 mín 山 shān 看 kàn 发 fā 源 yuán 。 。
过扬子江心。宋代。文天祥。渺渺乘风出海门,一行淡水带潮浑。 长江尽处还如此,何日岷山看发源。