重 zhòng 过 guò 旧 jiù 学 xué 山 shān 寺 sì - - 文 wén 同 tóng
当 dāng 年 nián 读 dú 书 shū 处 chù , , 古 gǔ 寺 sì 拥 yōng 群 qún 峰 fēng 。 。
不 bù 改 gǎi 岁 suì 寒 hán 色 sè , , 可 kě 怜 lián 门 mén 外 wài 松 sōng 。 。
有 yǒu 僧 sēng 皆 jiē 老 lǎo 大 dà , , 待 dài 客 kè 转 zhuǎn 从 cóng 容 róng 。 。
又 yòu 下 xià 白 bái 云 yún 去 qù , , 楼 lóu 头 tóu 敲 qiāo 暮 mù 钟 zhōng 。 。
重过旧学山寺。宋代。文同。当年读书处,古寺拥群峰。 不改岁寒色,可怜门外松。 有僧皆老大,待客转从容。 又下白云去,楼头敲暮钟。